Đừng trách anh ấy, chỉ vì tôi vẫn còn yêu !

Tôi không trách anh khi đang còn yêu tôi, anh “say nắng” vì một cô gái khác…

Tôi không trách anh, vì cô ấy mà chia tay tôi ngay lập tức.

Tôi không trách anh buông bỏ quá nhanh và quyết liệt, mặc tôi quằn quại khóc lóc đau đớn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc.

Tôi không trách anh, chỉ trách tôi, vẫn còn yêu!

Chúng tôi ở cạnh nhau 6 năm. Tôi nhớ, 6 năm trước…

Cái thời chúng tôi ở bên nhau mà chẳng cần nghĩ đến tương lai đánh cược hoàn toàn vào tình yêu này không chút toan tính vụ lợi.

Cái thời có thể uống chung với nhau một cốc soda 15k, ngồi ăn chung một suất cơm 20k trong lúc bụng đang réo lên sùng sục và cảm thấy ngon đến kì lạ.

Cái thời đi xem một bộ phim phải săn giá vé thât rẻ, không bỏng ngô, không nước ngọt chỉ có một chai lavie hai đứa dùng chung.

Cái thời mà mệt mỏi chỉ cần anh chở đi lòng vòng khắp nơi rồi ôm anh thât chặt ngủ thiếp trên vai anh tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt cười của anh, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Cái thời ấy bản thân chẳng còn sự lựa chọn này ngoài tình yêu của nhau, vậy mà cứ hồn nhiên sống trong cái thế giới chật hẹp chỉ có hai người.

bc0c4f53c160d70a4da05415211a3c55

Cho đến lúc chúng tôi có thể ăn cơm ở những nhà hàng sang trọng, uống hai ly nước đắt tiền, xem phim hàng tuần mà không cần quan tâm đến giá thì những giây phút bên nhau không còn bình yêu như cái thời ấy.

Chúng tôi cuốn vào hiện thực, tương lai, dự định, đầu tư, sinh lời, trách nhiệm và những con số… Không còn tiếng cười vui trong mỗi câu chuyện kia, không còn cảm giác an yên khi ngồi cạnh nhau, không còn muốn vục đầu vào vai anh cho những ngày mệt mỏi, không còn thiết tha nắm lấy tay nhau trong những ngày mùa Đông vội vã cho một cái ôm.

Cô ấy xuất hiện, như một thiên thần mang cho anh một cảm giác mới lạ, trẻ trung, sôi nổi và nồng nhiệt như một cơn gió mát lành, cuốn anh đi khỏi hiện thực là tôi. Tôi từng tưởng rằng, với tình yêu bền bỉ 6 năm trời vượt qua muôn trùng sóng gió đồng cam cộng khổ chúng tôi đã xây cho mình một bức tường thành vững chắc mà không sóng gió nào có thể tác động xô đẩy nó nhưng tôi đã nhầm. Tình yêu trở nên chênh vênh, chỉ một cơn say nắng của anh thôi cũng khiến nó muốn sụp đổ rồi mà thật buồn cười, tôi biết, lý do này không phải do cô ấy, là do anh, do tôi, do tình yêu của chúng tôi quá đỗi mong manh mà thôi.

Tôi không thể trách anh, bởi vì anh không còn yêu tôi, tình cảm luôn là thứ ngược với tất cả quy luật trên trái đất này, thời gian không nói lên được điều gì và chẳng có gì là không thể. Tôi chỉ thấy tiếc, khoảng thời gian ấy chúng tôi đã bên nhau hạnh phúc như thế nào, vui vẻ ra sao, mà lẽ ra, nó phải tồn tại mãi mãi chứ không dễ dàng sụp đổ như thế kia, chỉ trách, tôi vẫn còn yêu anh, nhưng không thể nói, không thể diễn đạt bằng lời. Tôi buông xuôi vì biết không thể níu giữ anh thêm một giây phút nào nữa.

Tôi không trách anh đã bỏ rơi tôi, tôi trách tình yêu này, rời bỏ chúng tôi mà đi thôi!

Share on Google Plus

Giới thiệu Thời trang và phong cách

0 nhận xét:

Đăng nhận xét